Nếu bạn đang ở Thành phố, nơi phồn hoa tấp nập với mọi thứ, đầy đủ điều kiện sinh hoạt; thì bạn sẽ không thể tưởng tượng ra được cái cảnh ở những nơi chẳng có cái gì. Ấy vậy mà, những nơi như vậy trên mảnh đất chữ S này lại nhiều vô kể. Bạn hãy đi đi, đi bạn sẽ biết.

VUA ĐẶC SẢN may mắn được tham gia cùng đoàn Tương Lai Xanh Hà Nội, một tổ chức tình nguyện với các hoạt động từ thiện hướng đến các hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Chuyến đi cuối tháng 05 này của đoàn chúng tôi là điểm đến Bản Cốc Chứ, xã Chế La, huyện Xín Mần, Hà Giang, một huyện vùng cao biên giới với Trung Quốc. Mục đích của chuyến đi là Tặng quà Tết thiếu nhi cho các em nhỏ và các hộ gia đình khó khăn tại bản Cốc Chứ, Chế Là, Xín Mần.

Để có mặt tại Chế Là - theo tính toán của dân xế (các bác tài lái xe) thì sẽ phải vượt qua khoảng 2000 khúc cua; với những cung đường "bá đạo" vì vừa bé lại vừa dốc. Và đúng quả thật, đi thực tế mới thấy nó khổ như thế nào.

Vượt qua 2000 khúc cua nguy hiểm - Ảnh: vuadacsan.com.vn

Tôi có cơ hội được trải nghiệm nhiều cung đường của Tây Bắc, được đi xe máy - ô tô đủ cả; nhưng có lẽ chưa bao giờ lại đi con đường "khổ ải" như đoạn đường này; xuất phát từ Hà Nội từ 9h00 tối hôm trước, 3h00 chiều hôm sau chúng tôi có mặt tại Chế Là. Vừa đi đường tôi vừa nghĩ, không hiểu tại sao người ta lại vào những nơi như này để sinh sống nhỉ? Câu hỏi đó chứ lang thang mãi trong đầu mà chưa có lời giải.

Xe chúng tôi tạm dừng ở trung tâm của xã, nghỉ ngơi và chuẩn bị cho công tác từ thiện tại điểm Bản Cốc Chứ vào sáng hôm sau; sớm hôm sau, dân bản điều động hơn 10 tay lái xuất chúng từ bản xuống đón chúng tôi từ trung tâm xã. Nói là trung tâm xã cho oai, chứ tính ra được hai chục căn nhà với 1 trường tiểu học, mầm non và Uỷ ban xã. 

Xín Mần huyện biên giới với Trung Quốc - Ảnh: vuadacsan.com.vn

Xe đón tôi là 1 cậu học sinh cấp 3, đứng qua ngực tôi chút với con xế hộp SYM mà chân cậu ấy phải kiễng kiễng mới tới đất; tôi há mồm trợn mắt hỏi - Chú chở anh hả? và cười hô hố lên - vì nhìn qua chắc tôi cũng gần gấp đôi chú nhóc ấy. Tôi cười hô hố và xin phép được làm tài xế, vì nhìn chú bé ấy mà chở thì không yên tâm : ))). Vậy là tôi thành tài xế bất đắc dĩ, sau tôi là chú tài xế ấy và bạn của tôi; tôi zin 3 để bắt đầu cuộc hành trình vượt núi - lên bản.

Đi hết đoạn đường đá, tôi hỏi chú nhóc - đâu là đường lên bản của em, nó chỉ tay vào chân núi, nơi có 1 con đường đất dốc ngược, bên cạnh là những luống ngô dốc thoai thoải đang lên bắp. Tôi lắc đầu ngao ngán, đi cái kiểu gì đây!!! Thôi thì lỡ nhận cầm lái rồi, giờ thì phải lên thôi : ))

Đúng là những gì tôi nghĩ, những gì tôi tưởng tượng nó vẫn chưa là gì, vì thực tế khiến tôi cảm thấy KINH KHỦNG; cảm thấy SỢ HÃI trước những gì đã trải qua trên đoạn đường lên Bản ấy. Tại sao, tại sao người ta lại sống ở nơi xa như vậy, khó khăn hiểm trở như vậy!

Càng đi tôi càng cảm thấy NỂ PHỤC con người của nơi đây, khi dưới bánh xe của tôi là những ruộng bậc thang nào lúa, nào ngô đẹp mê mẩn đến kì lạ. Tôi như lạc vào chốn thần tiên đây rồi.

Và rồi, sau 30 phút trổ tài, tôi cũng đã dừng chân tại điểm Bản Cốc Chứ, nơi bà con đang vui vẻ chờ đón đoàn của chúng tôi; họ nấu 1 nồi gì đó lớn lắm, hình như là chuẩn bị thiết đãi Anh chị em lên.

Trai bản hỗ trợ vận chuyển từ chân núi lên Bản - Ảnh: vuadacsan.com.vn

Trẻ em tụm 5 tụm 3 ngồi dưới nắng, chị địu em, nô đùa râm ran như biết trước là hôm nay sẽ có quà!

Và quả thật, nơi đây đã biến thành 1 ngày hội, không còn chỉ là Tết thiếu nhi nữa, mà là Ngày hội của cả bản; vì lâu lắm mới lại có 1 đoàn từ thiện - lại có nhiều quà đến vậy. Gần 100 em nhỏ, từ bé tí đến lớn ngang ngực đều tập trung đầy đủ tại sân chơi chung của Trường tiểu học và cấp 2 - nơi có 1 thầy giáo người dân tộc Tà Nhỉu đảm nhiệm dạy từ A - Z, từ lớp 1 đến hết cấp :)

Chương trình diễn ra tốt đẹp, ai ai cũng được nhận quà; tôi đảm nhiệm vai trò Phó nháy và phát quà mà cũng chạy không kịp. Nắng chang chang trên đầu, nhưng cảm thấy ấm áp đến lạ kì trong lòng; nhìn thấy các em nhỏ đang tay cầm những món quà nở những nụ cười tươi trên môi.

Các em nhỏ Bản Cốc Chứ đang ngồi chờ đoàn tình nguyện - Ảnh: vuadacsan.com.vn

Tôi mới nghĩ: "Mỗi người giành 1 phần nhỏ công sức và vật chất của mình, để phần đó cho những hoàn cảnh khó khăn, nhỏ thôi nhưng lại cực kì lớn lao đối với xã hội". Thấy thương và thấy nể phục các em nhỏ, những dân bản vùng cao.

Tặng quà cho các em nhỏ và các hộ gia đình bản Cốc Chứ - Ảnh: vuadacsan.com.vn

Nơi mây phủ kín lối, thiếu thốn đủ đường; nhưng họ vẫn bám trụ - không chỉ là tập quán - đó còn là GIỮ LÀNG - GIỮ NƯỚC cho mảnh đất chữ S thân thương này.

 

*Cảm nhận của VUA ĐẶC SẢN về chuyến đi từ thiện tại Chế Là, Xín Mần, Hà Giang


Tin liên quan

Không có bình luận nào cho bài viết.

Viết bình luận

TOP